Giữa một không gian hẹp nơi ánh sáng không bùng cháy mà chỉ nhẹ nhàng lan tỏa như tiếng thở của gió, bức tường thạch cao màu ngà hiện ra với vẻ đẹp đã bị thời gian chạm khắc. Trên mặt phẳng ấy, một khung tranh gỗ đơn sơ treo lặng lẽ, chứa đựng một bản vẽ chì mơ hồ như được kéo từ miền ký ức xa xôi: một bóng ngựa lướt qua, và một hình thể con người ẩn hiện bên cạnh. Những đường nét không rõ ràng, như thể được phác họa trong một giấc mơ chập chờn, làm người xem ngập ngừng trong cảm xúc, không dám gọi tên điều mình thấy sợ làm vỡ mất cái tĩnh lặng quý giá đó.
Ngay phía trên, một chiếc đèn vòm bằng gốm được gắn sát trần, ánh sáng hắt xuống mờ ảo như sương. Gốm men nhạt lấp lánh những hạt bụi li ti, mềm mại như vỏ trứng, phản chiếu tinh tế sắc trắng ngà của tường. Ánh sáng từ nó không quá sáng, chỉ vừa đủ để vẽ nên một thứ ánh sáng dịu dàng, lướt qua từng thớ tường nứt nhẹ, từng vết thời gian được giữ lại như lời thì thầm. Không gian ấy không hoàn hảo, nhưng cũng chẳng cần như thế—nó là một thánh đường cho sự chậm rãi, cho vẻ đẹp mòn đi mà không đánh mất giá trị.
Mỗi chi tiết nhỏ trong hốc tường này đều như một phần của một bản giao hưởng không lời, nơi sự thiếu sót được xem là điểm nhấn, nơi sự cũ kỹ là chứng nhân cho chiều sâu. Một góc nhỏ mà người ta có thể đứng nhìn hàng giờ không chán, không cần gì ngoài sự yên lặng vây quanh và câu chuyện đang tự kể qua nét chì và ánh sáng mỏng.
Liên hệ: https://zalo.me/morehomevietnam